Chương 560

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Ân Tầm

9.862 chữ

08-12-2022

Ngay từ lúc phát hiện ra Thiên Huyền Nữ, Lục Bắc Thần đã chuyển ảnh của cô ấy cho Chloe. Lai lịch của cô Thiên Huyền Nữ đó rất mơ hồ, không muốn Lục Bắc Thần nghi ngờ cũng khó. Nhưng khả năng tìm người của anh hay La Trì đều không bằng Chloe, thế nên anh đã nhờ Chloe giúp đỡ. Cái chết của Tần Tô trở thành một đòn giáng mạnh xuống đầu Lục Môn. Cho dù La Trì không ở bên cạnh nói này nói nọ, Lục Bắc Thần cũng đã sớm dự liệu được, chỉ có điều, con người đôi khi thích tự lừa mình lừa người mà thôi.

Lục Bắc Thần không muốn suy đoán quá nhiều nhưng lại không thể cứ ngồi đó, đành gọi điện thoại cho Chloe. Chloe mặc dù thường ngày đùa cợt với Lục Bắc Thần đã quen nhưng cách cả thái bình dương cũng nhận ra ngữ khí nặng nề của anh, nên đã nhận lời sẽ nhanh chóng cho anh đáp án.

Chloe làm việc chưa từng khiến người ta thất vọng, dù là tốc độ hay chất lượng. Giống như lúc này đây, khi đoán được là Chloe gọi tới thì giây phút bắt máy, anh vẫn thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng liên quan tới Bắc Thâm.

Nhưng Chloe không nhìn thấy được biểu cảm của Lục Bắc Thần, thế nên nói luôn vào trọng điểm. “Hóa ra cô gái đó đã được cậu tìm thấy, Vu Mã Toàn, chính là cô gái tớ vẫn luôn tìm kiếm. Ông trời ơi, té ra cô ấy lại đang ở nơi thâm sơn cùng cốc!“.

Vu Mã Toàn!

Lục Bắc Thần chau mày, bất chợt nhớ lại “vụ án lớn” mà Chloe kể trước kia. Thật không ngờ Thiên Huyền Nữ lại là cô con gái mất tích của vợ chồng Vu Mã! Một đôi vợ chồng Hoa Kiều ở nước ngoài xa xôi, còn con gái của họ lại ở Cống Tốt. Chẳng trách ngữ khí của Chloe lại kích động đến thế, dù anh ấy có thông minh tuyệt đỉnh đến đâu cũng không sao lường được Thiên Huyền Nữ chính là Vu Mã Toàn. Chuyện này nghe ra đúng là khó tin, nhưng nếu suy xét kỹ càng thì lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Giống như hai câu chuyện không có chút liên quan nhưng bên trong lại là trăm mối tơ vò. Lục Bắc Thần suy nghĩ rất lâu, tới tận khi Chloe liên tục “a lô” mấy tiếng vào trong điện thoại, anh mới lên tiếng: “Cậu nói Mã Toàn có một người anh trai?“.

“Đúng, Vu Mã Kính.”

“Tình cảm giữa hai anh em họ thế nào?”

“Cách nhau hơn mười tuổi, hơn nữa nghe nói Vu Mã Kính thường đi làm xa, tình cảm chắc là không quá sâu đậm.”

“Có ảnh của anh ta không?”

“Vợ chồng Vu Mã chắc là có. Chuyện gì vậy? Có cần tớ gửi ảnh cho cậu không?“.

“Vic, cậu bỗng nhiên nhắc tới Vu Mã Kính, có chuyện gì vậy?”

Lục Bắc Thần nhìn đăm đăm ra ngọn núi tuyết ngoài cửa sổ, khẽ đáp: “Không có gì, còn một chuyện nữa thì sao?“.

“Đang định nói với cậu.” Chloe cũng hiểu rõ tính cách của Lục Bắc Thần nhưng cũng không gạn hỏi, bèn nói tiếp một chuyện khác mà Lục Bắc Thần cũng nhờ anh ấy điều tra, “Bản lĩnh của em trai cậu lớn lắm đấy. Trước mắt đầu mối của mấy công ty khuấy đảo cho Lục Môn điêu đứng chính là quỹ tài chính Bắc Thần. À không, hiện giờ đã đổi tên thành quỹ tài chính Bắc Thâm“.

Bàn tay Lục Bắc Thần chợt run lên. Anh đứng thẳng tắp. Đầu kia Chloe có chút nghi ngờ: “Vic, mấy năm cậu tiếp quản quỹ tài chính cũng kiếm khá đấy, thế mà có thể để lại cho em trai cậu một số vốn không nhỏ để đối đầu với cả một tập đoàn Lục Môn. Tớ điều tra ra thì giao dịch hai ngày hôm nay đã lên tới con số không tưởng rồi“.

Lời Chloe nói không được hồi đáp. Anh ấy không biết rằng tư duy của Lục Bắc Thần đã bay đi rất xa rồi, trong đầu chỉ còn là những suy nghĩ rối rắm. Chloe ho khẽ hai tiếng, “Thật ra cậu không nói tớ cũng cảm thấy quỹ tài chính có chút kỳ quái. Nếu đằng sau không có một chuỗi vốn đủ lớn chống đỡ, em trai cậu muốn động tới Lục Đông Thâm là điều không thể. Hay là để tớ tiếp tục điều tra? Cho tới hai ngày là được rồi, kiểu gì cũng tra ra gốc rễ“.

Lục Bắc Thần trầm mặc.

“Vic?”

“Không cần điều tra tiếp nữa.” Lục Bắc Thần đáp nhạt nhòa.

Chloe hơi ngập ngừng nhưng cũng đáp rất nhanh: “Được“.

Có một kiểu người rõ ràng làm một công việc hỏi tận gốc, trốc tận rễ, nhưng khi đứng trước chuyện riêng của bạn bè lại có thể chọn cách từ bỏ. Chloe chính là kiểu người ấy. Lục Bắc Thần hiểu anh ấy, chỉ cần là chuyện Chloe đã không điều tra tiếp nữa thì anh ấy nhất định không bao giờ len lút tiếp tục. Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần chỉ cảm thấy thái dương giật lên từng cơn, như đang cùng một nhịp đau với trái tim vậy. Anh ngồi lại xuống ghế, cuối cùng vẫn rút một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, lần sờ bật lửa mà mãi không tìm thấy. Tay anh run lên rất dữ. Anh biết rõ, cơn run rẩy này tuyệt đối không phải hậu di chứng của tai nạn xe.

Quỹ tài chính có bao nhiêu tài sản, có thể động vào bao nhiêu vốn lưu động, quản lý những hạng mục nào... Tất cả những chuyện này anh đều nắm quá rõ. Cho dù vốn cũng khá hùng hậu, nhưng đúng như Chloe nói, muốn động vào Lục Môn chẳng khác nào cào núi băng. Bắc Thâm mới chỉ tiếp nhận trong vòng một năm ngắn ngủi, nó dám làm như vậy, đằng sau rốt cuộc là gì, Bắc Thần không dám nghĩ tiếp.

Anh nuốt một ngụm khói, nó cũng mơ hồ như cơn đau nơi lồng ngực. Lục Bắc Thần nhớ lại cảnh Lăng Song tới tìm anh ngay ngày đầu tiên tới Cống Tốt. Trông cô ấy có vẻ khó xử, rất lâu sau mới nói: Em không muốn giương mắt nhìn Bắc Thâm càng lún càng sâu...

Người không muốn nó phạm sai lầm đâu chỉ có mình Lăng Song?

Di động rung lên, là một bức ảnh Chloe gửi tới, cộng thêm một phần tài liệu anh ấy vừa báo liên quan tới quỹ tài chính Bắc Thâm và gia đình Vu Mã. Lục Bắc Thần lướt nhìn qua ảnh, cảm thấy khắp người lạnh lẽo. Là ảnh của Vu Mã Kính. Đúng như Chloe nói, rõ ràng chưa tới ba mươi tuổi mà trông như một người đàn ông trung niên. Anh run rẩy giở tài liệu cảnh sát vừa mang tới, người đàn ông trung niên trong đó chính là Vu Mã Kính.

Chloe lại nhắn tin tới hỏi thăm: Có phát hiện gì không?

Lục Bắc Thần suy tính rất lâu rồi nhắn lại hai chữ: Vẫn chưa.

Chloe lại hỏi: Tớ đến Cống Tốt đón Vu Mã Toàn về ngay nhé?

Lần này Lục Bắc Thần đáp rất nhanh: Tớ sẽ sắp xếp người đưa cô ấy về nước.

Anh mệt mỏi dựa vào ghế, cứ nhìn bức tranh đó mãi, căn phòng chìm vào một bầu không khí yên ắng tới nghẹt thở. Điếu thuốc lặng lẽ cháy cho tới khi quá nửa tàn thuốc rơi xuống nền nhà, cho tới khi tay anh bị bỏng, lúc ấy anh mới hoàn hồn. Anh rít mấy hơi cho hết điếu thuốc rồi dập mạnh đầu lọc vào trong gạt tàn. Lục Bắc Thần với lấy di động, gọi vào một số.

Đợi đầu kia bắt máy, anh ngần ngừ một lúc mới lên tiếng: “Anh Đông Thâm...“.

***

“Anh La, làm vậy có ổn không?” Trong phòng làm việc, cậu cảnh sát đứng trước máy tính, ngập ngừng hỏi.

“Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi, có gì mà ổn với không ổn.” La Trì ngồi xuống ghế, rít thuốc, cau mày khó chịu.

Cậu cảnh sát cảm thấy cần nhắc nhở anh ấy: “Nhưng... nếu để giáo sư Lục biết được anh đột nhập vào máy tính của anh ấy... em cảm thấy hay là cứ nói với anh ấy một tiếng đi?“.

La Trì tay kẹp điếu thuốc, đứng dậy, đi tới gõ mạnh vào đầu cậu cảnh sát, “Nói phí lời, nói với cậu ấy rồi tôi còn cần cậu làm hacker làm gì? Cậu yên tâm đi, trời sập còn có tôi chống!“.

Cậu cảnh sát cũng không dám đắc tội nữa, vội vàng làm theo. La Trì quay lại ghế, gác hai chân lên bàn, nhìn khói thuốc mông lung, sắc mặt nghiêm nghị. Anh ấy hiểu Lục Bắc Thần, chuyện xảy ra mấy ngày nay anh ấy tuyệt đối không nhắm mắt làm ngơ. Mà dựa vào lực lượng cảnh sát mỏng manh hiện tại, muốn rút người làm những việc khác là không thể. Trước mắt, anh ấy cần đặt trọng tâm vào việc hợp tác với cảnh sát chống ma túy. Quan trọng hơn là, dính líu tới Lục Môn và quỹ tài chính sao có thể điều tra ra một cách đơn giản được? Thế nên anh ấy cần mượn sức mạnh của Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ tìm Chloe, anh ấy sẽ đứng sau đợi.

Còn về việc Lục Bắc Thần phẫn nộ, La Trì không thể lo được nhiều như thế. Cảnh sát phải tốn rất nhiều công mới khiến người ngoài tin là Giang Nguyên đã tự tử, giờ chỉ còn đợi đối phương lộ đuôi cáo ra mà thôi. Đi tới bước này rồi, anh ấy phải đánh cược toàn bộ, bao gồm cả tình bạn với Lục Bắc Thần.

***

Cố Sơ ngủ tới quá nửa đêm bỗng nhiên thức giấc, mơ mơ màng màng nhìn thấy một người ngồi trên sofa. Cô chợt giật mình rồi lập tức sờ sang bên cạnh. Trống không, lúc ấy mới yên tâm.

Cô bật đèn ngủ lên, bỗng làm kinh động tới người đàn ông ngồi trên ghế. Anh nhìn về phía này, thấy cô ngồi dậy bèn vội đi tới: “Đánh thức em à?“. Anh đặt gối ra sau lưng cô để cô dựa vào thoải mái hơn.

Cố Sơ không nói gì, nhân lúc Lục Bắc Thần lại gần bèn nhẹ nhàng ôm lấy hông anh. Anh bèn trèo lên giường, giơ tay ôm cô vào lòng. “Vụ án khó nhằn lắm sao?” Cô dán mặt lên ngực anh, nghe tiếng nhịp tim anh, lại mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.

Cô biết đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc. Hôm nay anh lại về rất muộn, cả người mọi mệt. Lúc anh đi tắm, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá trên sơ mi của anh, nghĩ bụng chắc anh cũng đã ở ngoài cho tan mùi mới đi vào nhà. Nhưng bây giờ cô đang mang thai, mũi cực thính.

“Xảy ra chút vấn đề, nhưng không khó giải quyết.” Lục Bắc Thần vuốt ve cái bụng nhỏ của cô, dịu dàng nói.

Đối với cô, Lục Bắc Thần không thể hiểu hơn. Nếu nói không có chuyện gì cô tuyệt đối không tin, chỉ còn cách nói một cách không rõ ràng, cô mới yên lòng.

“Thật sự chỉ là vấn đề nhỏ?” Phụ nữ đang mang thai là rất đa nghi.

“Thật mà.” Lục Bắc Thần cười rồi cúi người xuống, áp tai lên bụng cô.

Cố Sơ cảm thấy ngứa ngáy: “Làm gì vậy?“.

Lục Bắc Thần nói: “Hai hôm trước chẳng phải bị động thai sao? Anh nói chuyện với con trai chút“.

“Đêm hôm rồi còn không cho nó ngủ à?” Cố Sơ cảm thấy lúc này anh cực kỳ trẻ con, lòng ngập tràn ấm áp. Ánh đèn vàng dịu hắt lên mái tóc đen của anh, trông hiền hòa, cô chợt đưa tay lên vuốt.

Lục Bắc Thần không dám đè đầu lên bụng cô, bèn nhích nhích lên trên. Thấy cô không có phản ứng gì, mặt anh lên chồi lên thêm chút, một bàn tay rục rịch cởi một cúc áo ngủ của cô. Cô cảm thấy lồng ngực nóng lên, biết anh định giở trò, bèn giơ tay véo má anh: “Nói chuyện với con trai gì chứ? Lưu manh thì có“.

Anh không rảnh đáp lời, chỉ mải mê hưởng thụ, bàn tay cùng mặt áp chặt vào cô.

Cố Sơ cảm nhận sự ấm áp trào dâng tận đáy lòng, nhẹ nhàng ôm chặt lấy đầu anh...

~

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!